V.Q.H Advertising & Events xin chân thành cảm ỏn quý khách hàng trong thời gian qua.chúng tôi sẻ không ngừng nâng cao chất lượng và phong cách phục vụ khách hàng trong thời gian tới.Moi sự quan tâm của khách hàng xin liên hệ : 454 Lũy Bán Bích,P. Hòa Thạnh,Q.Tân Phú,Tp.HCM - ĐT : (08)22120785 - 22006564 Fax : (08)0022 6565 - Hotline : 0909 28.83.82 (Mr. Viet) - Email : vqhevent@aol.com - vqhevents@gmail.com - www: vqhevent.tk - www: vqhevent.come.vn website chạy tốt với trình duyệt Firefox hoặc Chromevqh

Cái giá của hạnh phúc!

Đến nay mình đã trở thành phó phòng quản trị hệ thống cơ sở dữ liệu của một công ty phần mềm nước ngoài và mình đã trả hết nợ cho gia đình.
Đã bước sang đầu tháng 12 rồi, mọi người đang tấp nập chuẩn bị đón lễ Noel, ngày lễ quan trọng nhất của những ai theo đạo Thiên Chúa. Không khí Noel, hơi lạnh của mùa đông, nó làm cho mình hoảng hốt khi chợt nhớ rằng chỉ còn một tháng nữa là bước sang năm mới. Ngồi một mình ở một góc tối trong căn nhà khi ai ai vẫn còn say sưa ngủ, mình suy nghĩ nhiều về những gì đã đạt được trong năm nay.
Nhìn lại chặng đường gần một năm trôi qua, tuy mình đã đạt được những gì mình muốn nhưng sao cảm thấy vẫn chưa đủ. Có phải con người tham lam quá không? Lúc mình chưa có gì hết thì muốn có này có kia, nhưng khi đã đạt được rồi thì lại cảm thấy nó quá đỗi bình thường và tham vọng bước lên thêm một nấc thang nữa.
Cách đây 7 năm, khi gia đình mình không có đủ một ngày 3 bữa cơm để ăn, ba thì buổi sáng sửa xe gắn máy, buổi tối đi làm bảo vệ cho một công trường. Mẹ thì một tuần làm ban ngày, một tuần làm ban đêm, phải đứng suốt gần 12 tiếng đồng hồ một ngày mà lương một tháng chỉ có 600 ngàn. Những lúc đi học tình cờ gặp mẹ đi bộ hơn 3km về nhà, chân mẹ nhấc lên khỏi mặt đường không nổi, phải lê lết để về. Mình quay lại chở mẹ về nhà thì mẹ không chịu, mẹ nói: "Con đi học đi, nếu con sẽ trễ giờ và bị ghi tên vào sổ đầu bài sẽ không tốt đâu!".
Ngày ấy, tôi đã có ý định bỏ học để đi làm và kiếm tiền phụ giúp ba mẹ
nuôi 2 đứa em (Ảnh minh họa)
Lúc đó mình đang học lớp 12, cái năm mà người ta hay gọi là bước ngoặc cuộc đời nhưng mình lại có suy nghĩ muốn bỏ học để đi làm kiếm tiền phụ giúp ba mẹ nuôi 2 đứa em (một đứa em ruột đang học lớp 9, một đứa em nuôi hơn1 tuổi)... Nhưng nhờ sự cố gắng không quản khó khăn của ba mẹ, những lời khuyên nhủ thức tỉnh của gia đình nên tôi đã không chùn bước. Ba mẹ nói rằng: "Ba mẹ mồ côi từ nhỏ nên không có điều kiện học hành đến nơi đến chốn để cho gia đình phải khổ như thế này. Vì thế điều ba mẹ mong muốn nhất là các con học tập thành tài để có được một cuộc sống đầy đủ. Con cứ đi học, chuyện tiền nong cứ để cho ba mẹ tính. Khi ấy, mình suy nghĩ rất nhiều về câu nói này, mình muốn ba mẹ, các em có một cuộc sống đầy đủ hơn, thoải mái hơn. Mà muốn thực hiện được điều đó và không phí công sức ba mẹ đã vất vả thì chỉ có một cách là cố gắng học thật giỏi!".
Kết quả là sự cố gắng của mình cũng được đền đáp một cách xứng đáng, mình đã đỗ vào trường đại học và ba mẹ rất hài lòng về điều này. Nhưng học phí của trường đại học cao hơn nhiều học phí ở trường trung học phổ thông. Mẹ lúc này nghỉ làm ở chỗ thêu vi tính mà đi giúp việc nhà cho một gia đình khá giả, họ thấy mẹ hiền từ, siêng năng nên trả lương cho mẹ một triệu rưỡi/tháng và cho mẹ tối về nhà với gia đình. Trong khoảng thời gian này, mẹ đạp xe đạp cọc cạch gần 10 km để đi làm, mỗi chiều mẹ về là áo mẹ ướt đẫm mồ hôi. Còn mình thì tranh thủ buổi tối đi làm gia sư kiếm tiền để phụ giúp gia đình. Tuy thu nhập của gia đình cao hơn nhưng do học phí của mình, của em gái và tiền sữa, chích ngừa của cậu em nuôi vẫn không thấm thía vào đâu. Ba mẹ phải đi vay tiền để bù đắp vào khoảng thiếu hụt đó. Đến lúc mình tốt nghiệp Đại học thì nợ nhà mình lên đến hơn 50 triệu. Vừa tốt nghiệp xong, mình đặt ra mục tiêu rằng, trong ba năm phải trả hết số nợ đó cho gia đình.
Khi đi làm mình đã cố gắng rất nhiều, đến nay mình đã trở thành phó phòng quản trị hệ thống cơ sở dữ liệu của một công ty phần mềm nước ngoài và mình đã trả hết nợ cho gia đình. Đứa em gái cũng đã ra trường và làm kế toán cho một công ty nhà nước, thằng em trai được vào đội tuyển olympic Toán của trường. Ba không phải đi làm bảo vệ buổi tối, mẹ thì không còn phải đi giúp việc cho gia đình người ta nữa. Mình rất hạnh phúc khi có được một gia đình như vậy!
Thế gian này cái gì quý giá nhất? Thế gian này, cái quý nhất không phải là thứ không có được và đã mất đi, mà là hạnh phúc hiện tại ta đang nắm giữ. Mình sẽ không để mất đi những gì mình đang có và cố gắng nhiều hơn nữa để cho ba mẹ có được một căn nhà khang trang, có tiền đi du lịch của những năm cuối cuộc đời này.
Chúc mọi người vui vẻ và thành công!

====================== góc thư giãn ======================